Mùa yêu thương Tôi là Đặng Thị Khánh Linh, sinh ra tại thành phố biển Vũng Tàu của đất nước Việt Nam thân yêu. Tôi tự hào là mình được sinh ra ở đây nhưng càng tự hào hơn khi là một sinh viên năm 4 khoa kinh tế trường Đại học tổng hợp dầu khí Gubkin. Mùa thu thật xa lạ đối với người dân vùng biển như tôi, quanh năm suốt tháng chỉ có 2 mùa. Nếu không có cơ hội đến với nước Nga xinh đẹp có lẽ tôi vẫn không biết mùa thu tuyệt vời đến nhường nào. Tình cờ đọc được thông tin BBT Baonga.com tổ chức cuộc thi ảnh "Mùa thu vàng nước Nga", tôi thấy đây là một hoạt động rất có ý nghĩa, không chỉ để mọi người cùng chia sẻ những khoảnh khắc bản thân ghi lại được, mà còn là nơi giao lưu những góc nhìn để cảm nhận một mùa thu vàng toàn vẹn nhất. Tham gia cuộc thi, tôi mang đến bộ ảnh "Mùa yêu thương", với mong muốn ghi nhớ một mùa thu đẹp duy nhất và cũng là cuối cùng trong những năm tháng tôi học tập ở đất nước Nga này.
Tôi thường được nhắc nhở "nhẹ" rằng: “Con bé này! Không biết hưởng thụ cái "sướng" ở nước Nga đi, có bao nhiêu người ao ước mà mày thì lại chẳng biết tận hưởng!”. Năm nhất, mỗi khi mọi người nói như vậy tôi tự hỏi: sướng gì đây chứ? Không lẽ là những ngày học đến mệt nhoài người vẫn phải đi một quãng đường khá xa mới về tới kí túc xá? Hay những hôm chờ đợi giáo mòn mỏi để trả được bài? Những đêm thức khuya để chuẩn bị cho tiết kiểm tra sắp tới? Không lẽ đó là những điều mà người ta ao ước ư? Năm 2, trong tôi vẫn là những câu hỏi đó. Cho đến năm 3, tôi vẫn không hiểu, vẫn cảm thấy cái sướng không bằng cái khổ. Và chỉ đến lúc này, khi những ngày thu cuối cùng lững thững trôi qua, tôi giật mình vì đã mải mê mà bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Dừng lại và cảm nhận, lần đầu tiên trong 4 năm ở xứ sở bạch dương này tôi thấy có một mùa thu lại đẹp nao lòng đến vậy. Vừa thơ mộng, nhẹ nhàng mà cũng mãnh liệt, lôi cuốn. Thật kì diệu, khi cùng một ngày, bạn vừa có thể vui, ngay lập tức lại có thể buồn, có thể đang bồi hồi, xao xuyến lại chợt lặng đi lúc kỉ niệm ùa về. Giờ đây lại có chút luyến tiếc khi phải rời xa...
Tôi đi dạo trong công viên Сокольники vào một chiều đầy nắng cùng với hai người bạn thân, quả thật ngoài sức tưởng tượng, có gió, có nắng, không khí tưởng như chưa bao giờ trong lành đến vậy. Mọi thứ trôi qua thật chậm. Chúng tôi bước bên nhau, cứ luyên thuyên về những chuyện trên trời dưới đất. Những lo toan về học tập nhất thời đều không còn tồn tại nữa. Thay vào đó là những mơ mộng về gia đình, công việc và tình yêu. Chúng tôi chợt nhận ra: xung quanh mình, đâu đâu cũng là cặp đôi, hoặc là gia đình nhỏ. Họ cười đùa vui vẻ bên nhau. Cảnh và tình hài hòa như không thể tách rời. Tôi nghĩ "Phải rồi, chính là mùa của yêu thương". Yêu thương khiến niềm vui lan tỏa, yêu thương làm hạnh phúc đong đầy, yêu thương cho con người ta thêm động lực, nhưng yêu thương cũng để lại nhiều tiếc nuối khó thành lời. Một vài lời nhắn tôi muốn gửi tới các bạn đang và sẽ học tập tại Nga: "Cuộc đời không có bao lâu, cứ mạnh dạn sống và yêu thương vì biết đâu nhận lại còn nhiều hơn thế nữa. Ai mà không muốn được yêu thương, nhất là ở trên đất nước Nga trữ tình này chứ!". |